Trước mặt tôi, ánh mắt cha hiền từ hơn, những nếp nhăn dường như biến mất, cha bật khóc.
Trong một lớp học dành cho các học viên lớn tuổi, tôi giao cho mỗi
người bài tập: “Đến gặp một người mà anh chị yêu thương nhất, và nói với
người đó rằng anh, chị yêu họ. Đó phải là người mà bạn chưa bao giờ nói
lời yêu thương trước đó hoặc hai người đã có một khoảng thời gian xa
cách đã lâu”.
Vào buổi học kế tiếp, tôi chủ động hỏi học trò về những tình huống đã
xảy ra khi các họ nói lời yêu thương với người khác. Tôi thực sự mong
muốn một trong những học viên nữ ở đây có thể chia sẻ chuyện này, nhưng
thật bất ngờ khi có một người đàn ông giơ tay, anh chia sẻ:
“Thưa thầy Dennis, thực sự tôi đã giận thầy khi nhận được bài tập này
vào tuần trước. Ban đầu tôi nghĩ rằng mình không cần phải nói lời yêu
thương với bất cứ ai. Nhưng trên đường lái xe về nhà, lương tâm tôi bắt
đầu ‘lên tiếng’. Khi đó, tôi biết chính xác ai là người mà tôi cần nói
câu đó.
Năm năm trước, tôi và cha đã có một cuộc cãi vã dữ dội mà vẫn chưa
được giải quyết ổn thỏa. Hai cha con tránh mặt nhau rất lâu, trừ những
buổi họp mặt cả gia dinh. Gần như chúng tôi không nói với nhau một lời
nào.Ngay lúc đó, tôi nhận thức rõ rằng mình sẽ phải đi gặp cha và nói
tôi yêu ông biết chừng nào. Tất cả mọi gánh nặng dường như được trút bỏ
sau khi tôi quyết định như vậy.
Khi trở về nhà, ngay lập tức tôi đi tìm người vợ thân yêu và kể cho
cô ấy nghe về bài học hôm nay. Lần đầu tiên trong đời, tôi khóc trước
mặt cô ấy. Chúng tôi đã tâm sự và chia sẻ cùng nhau trong suốt cả đêm
đó.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy sớm hơn mọi ngày. Tôi thật sự muốn thực
hiện mong muốn của mình thật nhanh. Tôi đến chỗ làm, cố gắng hoàn thành
công việc rồi xin phép được tan làm trước hai tiếng. Tôi gọi điện cho
cha và nói: “Cha à, con có thể tới nhà sau giờ làm được không? Con muốn
nói với cha chuyện này”. Cha tôi hét lên: “Con muốn gì cơ?”. Tôi nài nỉ
cha rằng việc đó sẽ không tốn nhiều thời gian, cuối cùng ông cũng đồng
ý.
Khi đó là 5h30 chiều, tôi đã có mặt và bấm chuông, trong lòng thầm
cầu nguyện, mong cha sẽ ra mở cửa. Bởi nếu là mẹ, tôi sợ rằng mình sẽ
không có đủ can đảm để nói với bà thay vì nói với cha. May mắn đã mỉm
cười, cha là người ra đón tôi.
Tôi không bỏ phí lấy một giây – bước lên một bước và nói với cha:
“Cha, con muốn tới để nói rằng con rất yêu thương cha”.Dường như có một
luồng điện chạy từ người tôi sang cha. Trước mặt tôi, ánh mắt cha hiền
từ hơn, những nếp nhăn dường như biến mất và cha bật khóc. Cha mở rộng
cánh tay rồi ôm tôi vào lòng và nói: “Cha cũng thương yêu con lắm, con
trai, nhưng cha đã không thể nói ra được điều này.”
Tuy nhiên, đó không phải là điều mà tôi muốn nói. Hai ngày sau khi
gặp lại, cha tôi đã bị nhồi máu cơ tim và đang trong bệnh viện. Cho đến
giờ, tôi vẫn chưa rõ ông có thể qua khỏi được hay không.
Và điều tôi muốn nói với các bạn là: Đừng phí thời gian chờ đợi để
làm những điều mà bạn cần phải làm. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi chần chừ
không nói với cha? Hãy dành thời gian cho những việc cần làm và hãy thực
hiện ngay khi có thể…”
Cuộc sống quá ngắn ngủi để mọi người kịp nhận ra sự nuối tiếc. Hãy
trân trọng và yêu thương những người quý mến bạn và hãy tạm quên đi
những người đối xử chưa tốt với bạn. Luôn tin rằng mọi thứ khi xảy ra
đều có những lý do riêng. Nếu có cơ hội lần nữa, bạn hãy nắm bắt nó bằng
cả hai bàn tay của mình. Nếu điều đó thay đổi cuộc sống của bạn, hãy để
nó diễn ra tự nhiên. Cuộc sống không bao giờ là dễ dàng, nhưng bạn có
thể làm cho nó ý nghĩa hơn.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét